Xúc cảm mềm mại và ngọt ngào trên môi khiến Tiêu Hi Thần cảm thấy như mình đang mơ vậy.
Cô nhóc kia... đang hôn cậu ta đó à? Cô ấy vừa chủ động hôn cậu ta đó à?
Cậu ta nhéo đùi mình một cái đau điếng mới ý thức được mọi chuyện đều là sự thật, cậu ta hừng như điên, không tự chủ được mà lắp bắp, "Du... Du Nhiên... nhưng mà... nhưng mà... tôi... chúng ta..."
"Cậu không đồng ý à?" Thành Du Nhiên kéo mạnh cà vạt của cậu chàng xuống, trông cô bây giờ chẳng khác nào một "nữ tướng cướp" đang cướp bóc một cậu "trai nhà lành", "Cậu dám không đồng ý đi thử xem!"
Quào.
Trái tim của Tiêu Hi Thần như chìm trong bầu không khí phấn hồng.
"Đồng ý chứ, đương nhiên là đồng ý rồi! Tôi đồng ý cả hai tay hai chân luôn!" Tiêu Hi Thần cười như một cậu con trai nhà giàu ngốc nghếch, "Hu hu, Du Nhiên, vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi đó..."
Cậu ta cúi đầu, xấu hổ chạm hai ngón trỏ vào nhau như thiếu nam đang đắm chìm trong tình yêu.