Trời bên ngoài hình như đang mưa, mái tóc trên trán hắn ướt đẫm bị hắn thuận tay vuốt ngược ra sau lộ ra vầng trán đẹp mắt trông cực kỳ đẹp trai.
Ninh Hề Nhi nhìn hắn, vành mắt đỏ giống như con thỏ, giọng nói khẽ khàng yếu ớt, "Tại sao anh trở về..."
Kỷ Dạ Bạch phụng phịu, không nói câu nào nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến phòng nghỉ VIP.
"Anh làm cái gì vậy?" Ninh Hề Nhi giãy giụa, "Buông ra!"
Kỷ Dạ Bạch chau mày, con nhỏ ngốc này, cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không? Ba giờ bốn mươi bảy phút sáng đấy. Nếu hắn không đến, cô tính ngồi canh ở ngoài phòng phẫu thuật cả đêm à?
"Ninh Hề Nhi, em còn không nghe lời, anh đây không ngại sử dụng phương pháp của anh đây khiến em nghe lời." Kỷ Đại Bạch lạnh lùng nói, tất nhiên là vẫn còn đang giận cô.
"Nhưng mà phẫu thuật của Kiều Kiều còn chưa kết thúc..." Vừa nhớ tới việc cả người Kiều Nam Thành đều là máu, chưa biết sống chết, cô đã cảm thấy từng đợt từng gió lạnh thổi qua sau lưng.