Thu ngân lập tức hớn hở ra mặt, lấy toàn bộ các màu cho cô, đầy ắp một túi giấy lớn.
Ninh Hề Nhi kinh hãi: "Không cần mua nhiều vậy đâu!" Quá lãng phí!
"Mua về nhà, cậu thử dần dần." Khẩu khí Kỷ Dạ Bạch đầy vẻ chê bôi: "Anh đây không có thời gian đi dạo phố cùng cậu."
"Ừ..."
"Cô à, bạn trai cô đối tốt với cô thật đấy." Thu ngân hâm mộ nói.
Nghe vậy, hai người đều ngẩn ra.
Ninh Hề Nhi lúng túng ho khan một tiếng: "Bọn em không phải người yêu."
Nghe được lời này của cô, Kỷ Dạ Bạch vốn đang định xách túi liền khựng lại, hắn trợn mắt nhìn Ninh Hề Nhi một cái: "Tự xách đi!"
Hắn nhét tay vào túi quần, nghênh ngang bất cần đời.
Ninh Hề Nhi lải nhải: "Chẳng có tí ga lăng nào."
Mất công ban nãy còn cảm thấy cái tên này không tệ lắm, không ngờ hắn vẫn tồi tệ như thường lệ!
Tức giận cầm túi xách lên, tầm mắt lơ đãng bắt gặp một cửa hàng bán khăn quàng, Ninh Hề Nhi thoắt cái liền chạy vọt vào.