Nghe thấy Giản Nghi Tuyết khóc nức nở, Ninh Hề Nhi hoang mang rối loạn, "Tiểu Tuyết, cậu đừng khóc, kể rõ xem đã xảy ra chuyện gì thế."
Giản Nghi Tuyết ngừng khóc, thút thít nghẹn ngào kể lại chuyển đã xảy ra, Ninh Hề Nhi nghe được thì mặt mày biến sắc.
"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Cậu ấy đã đi rồi... Cặp với áo khoác của cậu ấy vẫn còn đặt ở cửa hàng làm thêm của bọn tớ." Giản Nghi Tuyết nhớ đến bóng lưng cuối cùng khi Kiều Nam Thành đi, trong lòng càng ngày càng lo lắng nhiều hơn, "Hề Nhi, cậu nói cậu ta có thể hay không sẽ..."
"Không đâu!" Ninh Hề Nhi ngắt lời cô, "Cậu đừng dọa chính mình. Tớ lập tức trở về thành phố Anh Đào."
Cô vội vàng đặt vé máy bay, không thèm dọn hành lý, khoác cặp sách, nhét cục sạc điện thoại và ví tiền vào cặp rồi liền vội vàng chạy ra bên ngoài.
Cô chạm mặt với Kỷ Dạ Bạch đang đi xuống từ sân thượng.
Thấy cô đeo cặp với vẻ mặt lo lắng, Kỷ Dạ Bạch nhăn mày, "Đã trễ thế này rồi, em còn đi đâu vậy?"