Ninh Hề Nhi bụm miệng, suy nghĩ của cô hiện rõ lên gương mặt, "Mình nhìn thấy cảnh tượng gì thế này… Hai người các người..."
A a a! Ôi chúa ơi!
Kỷ Dạ Bạch nháy mắt bỏ tay Tiêu Hi Thần ra, "Hề ngốc."
"Anh đừng đến đây."
"Em nghe anh giải thích."
"Em không nghe, em không nghe!"
Ninh Hề Nhi nói xong, quay đầu bỏ chạy.
Kỷ Dạ Bạch đỡ trán, sải đôi chân dài đuổi theo cô. Tiêu Hi Thần nhìn trời, khóc thành dòng sông.
Cậu ta có dự cảm rằng mình sẽ bị anh Kỷ đánh chết... Khóc tu tu.
Đằng sau, Thiên Y Hi đi tới, đồng tình nhìn Tiêu Hi Thần, "Các người... ra là tình tay ba à?"
Tiêu Hi Thần rưng rưng nước mắt: "Ha ha... Ha ha ha..."
...
Kỷ Dạ Bạch ỷ vào ưu thế có cặp chân dài, nhanh chóng đuổi kịp Ninh Hề Nhi.
"Nhóc con thối tha. Em đứng lại đó cho anh!"
Ninh Hề Nhi ra sức lắc đầu, "Anh đừng có nói chuyện với em! Em muốn yên tĩnh!"