Tô Vãn Hạ vô thức đứng dậy muốn đi, Thành Du Nhiên bỗng giữ lại vai của cô ta rồi mỉm cười, "Bạn Tô à, bạn đi đâu thế?"
Con khốn này! Tô Vãn Hạ thầm chửi mắng trong lòng, cô ta trừng mắt nhìn Thành Du Nhiên rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ninh Hề Nhi ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước tới, "Tô Vãn Hạ, tôi thắng cô rồi, hy vọng cô tuân thủ thỏa thuận, sau này ngoan ngoãn câm miệng trước mặt tôi."
Tô Vãn Hạ cào mặt bàn khinh thường nói, "Chỉ là thành tích thi cuối kỳ vượt qua tôi mà thôi, có gì giỏi đâu? Tôi từ nhỏ tới lớn đã vượt cô không biết bao nhiêu lần rồi."
"Dám chơi dám nhận, Tô Vãn Hạ, tính cách cô đã tệ không nói, giờ cái gan nhận thua cũng không có sao?" Ninh Hề Nhi bĩu môi.
Tô Vãn Hạ như bị kích thích hét lên, "Trong mắt cô tôi chẳng có gì tốt, chỉ có tên Kỷ Dạ Bạch kia tốt thôi đúng không? Tại sao cô lại thích Kỷ Dạ Bạch chứ?"