Trong tay hắn xách hai cái túi to.
Một túi tản ra hơi nóng nghi ngút, là đồ ăn hắn chạy đi mua riêng cho Ninh Hề Nhi.
Một túi đầy ắp những hộp thuốc, là do hắn đích thân chạy tới bệnh viện mua.
Sự lo lắng của hắn, sự nóng vội của hắn, trong thoáng chốc dường như mất sạch ý nghĩa.
Ninh Hề Nhi trên giường chớp chớp mắt mù mờ: "Cậu muốn tôi cảm ơn thế nào?"
Đầu rất đau nhức, rất khó chịu, khiến cô không đủ thời gian suy nghĩ việc khác.
Cung Tu giơ tay nâng cằm cô lên, chậm rãi vuốt nhẹ, giọng nói ấm áp du dương: "Cho tôi hôn một cái nhé, sao nào?"
Ầm...
Tựa như pháo hoa nổ tung trong đầu, ầm ĩ, ồn ào.
Nam thần cô thầm mến đòi hôn, chuyện vốn dĩ nên vui mừng kinh ngạc, biểu cảm trên mặt Ninh Hề Nhi ngược lại tràn đầy kinh sợ.
"Tôi..."
"Suỵt!" Cánh môi anh đào bị ngón tay thon dài của Cung Tu chặn lại, ánh mắt gã quyến rũ đầy thu hút: "Cô từ chối tôi, tôi sẽ đau lòng lắm."
"Nhưng, tôi..."