Trên đường trở về nhà họ Kỷ.
Tài xế ngồi trước lái xe, còn Kỷ Dạ Bạch khẽ vuốt ve mái tóc của Ninh Hề Nhi, thấp giọng khẽ nói, "Ai mang em đi thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ninh Hề Nhi cười hi hi, chỉ nói người đeo mặt nạ giả trang thành bác sĩ bắt cóc cô, còn những chuyện khác cô không hé tới một lời.
Ninh Hề Nhi không muốn Kỷ Dạ Bạch biết cô đã gặp phải những chuyện gì.
Không phải cô sợ Kỷ Dạ Bạch không đau lòng, trái lại chính vì biết Kỷ Dạ Bạch sẽ đau lòng nên cô mới muốn chịu đựng một mình.
Bàn tay Kỷ Dạ Bạch nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, giọng nói hắn hơi khàn, "Hề ngốc, em đừng cố tỏ ra kiên cường trước mặt anh."
Nụ cười Ninh Hề Nhi cứng lại.
"Em chỉ cần làm một cô nhóc nhát gan, hãy để anh bảo vệ em là được rồi." Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch trở nên sâu thẳm, giọng nói du dương như đàn violin độc tấu.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Ninh Hề Nhi, cô cọ vào lòng Kỷ Dạ Bạch nói, "Boy tâm cơ của em."