Ninh Hề Nhi lập tức lắc đầu.
Kỷ Dạ Bạch híp mắt nhìn cô, nụ cười của hắn gian xảo như hồ ly, "Không vui sao đi chơi lâu thế?"
Ơ… Ninh Hề Nhi vội sửa lời, "Chơi vui."
"Em vui. Nhưng anh không vui." Kỷ Dạ Bạch vẫn mỉm cười.
Đôi mắt của Kỷ Dạ Bạch rất đẹp, vừa hẹp vừa dài lại sâu thẳm, lông mi dày rậm, làm nổi bật khuôn mặt của hắn.
Khi cười, đôi mắt hắn híp lại biếng nhác, ánh mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa ánh sáng, lúc này trông Kỷ Dạ Bạch khiến người ta choáng ngợp hơn khi để mặt lạnh nhiều.
Và cũng… đáng sợ hơn rất nhiều.
"Anh…. anh đừng cười như thế, em sợ lắm." Ninh Hề Nhi rụt cổ lại.
Kỷ Dạ Bạch càng cười xán lạn hơn, "Em sợ cái gì? Anh có làm gì em được đâu, cô nhóc ngốc…"
Ba chữ "cô nhóc ngốc" khiến Ninh Hề Nhi nổi da gà da vịt lên.
Tiêu rồi tiêu rôi. Đại Bạch giận thật rồi.
"Kiều Kiều. Cứu tôi với!"
Kiều Nam Thành ôm lấy con thỏ hồng, thành khẩn nói, "Cậu… tự bảo trọng… nhé.
Ninh Hề Nhi im lặng.