Thành Du Nhiên không khách sáo đốp lại, "Cô không nói cũng chẳng ai bảo cô câm đâu!"
Tô Vãn Hạ trừng mắt nhìn Thành Du Nhiên, tiếp tục khiêu khích, "Sao thế? Tôi nói không đúng chỗ nào à?"
Ninh Hề Nhi mất kiên nhẫn gấp sách lại, cô nhìn vị trí trống hoắc kế bên mình, Kỷ Dạ Bạch lại tự chạy đi mua bữa sáng cho cô rồi.
Cô nàng Tô Vãn Hạ này đúng là chỉ biết bắt nạt cô những lúc Kỷ Dạ Bạch không có mặt, khi có mặt Kỷ Dạ Bạch thì cô ta rất ngoan ngoãn, nhưng cứ lúc Kỷ Dạ Bạch vắng mặt là cô ta lại ngứa miệng châm chích, thật khiến người ta buồn nôn.
"Cô muốn thế nào mới câm miệng lại?" Ninh Hề Nhi hờ hững nói.
Tô Vãn Hạ ngẩn người, cô ta luôn cảm thấy Ninh Hề Nhi hôm nay không giống lúc trước nữa.
Cô ta lớn lên cùng Ninh Hề Nhi từ nhỏ, nên luôn cho rằng mình rất hiểu rõ Ninh Hề Nhi.
Trong ấn tượng của Tô Vãn Hạ thì tính cách Ninh Hề Nhi rất giống mẹ cô ấy, vừa dịu dàng lại dễ chịu, thậm chí còn hơi nhát gan.