Một câu nói này của Kỷ Dạ Bạch như trái bom nguyên tử càn quét tất cả mọi người ở đây, trong chớp mắt đánh tan mọi chiêu trò trong vở kịch của Lục Thanh Hà.
Lục Thanh Hà run lẩy bẩy không thể kiềm chế, cử động nhỏ này của bà ta không thể thoát khỏi ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch.
"Nhà họ Lục? Nhà họ Lục nào?"
Kỷ Dạ Bạch mỉm cười đầy ý vị, "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Mọi người im lặng.
Ngay cả Ninh Hề Nhi cũng sững người không thể tin nổi.
Ý rõ ràng như thế tất nhiên ai cũng hiểu.
Lục Thanh Hà cố gắng bình tĩnh chống chế, "Kỷ Dạ Bạch, cậu đừng ngậm máu phun người!"
"Ồ, tôi có nói là bà Lục làm không mà bà Lục rối lên thế? Hay là bà chột dạ?" Kỷ Dạ Bạch nhìn Lục Thanh Hà bằng ánh mắt sắc bén khiến bà ta giật nảy mình hoảng sợ.
Ánh mắt của hắn… giống như đã biết được chuyện gì đó?
Không… không thể như vậy được!
Chuyện đó chắc chắn không có ai biết…