Một cảm giác khó tả bỗng dâng lên trong lòng Ninh Hề Nhi, thật sự cô cũng không hề vui vẻ khi nhìn thấy Ninh Cảnh Thâm sa sút tinh thần như thế.
"Bố muốn nói chuyện gì với con? Nói ở đây luôn hay sao?"
Ninh Cảnh Thâm nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch với ánh mắt cầu xin, "Dạ Bạch, có thể cho chú và Hề Nhi năm phút nói chuyện riêng không?"
Kỷ Dạ Bạch hơi nhướng mày, cho tiền ông ta cũng không dám giở trò gì trước mặt hắn.
Kỷ Dạ Bạch gõ gõ cửa xe rồi nói, "Vậy nói chuyện ở đây cũng được."
"Được."
Ninh Cảnh Thâm ngồi vào ghế sau, Kỷ Dạ Bạch bèn mở cửa ghế trước cho Ninh Hề Nhi ngồi ở ghế phụ lái.
Thấy vậy, Ninh Cảnh Thâm không khỏi cười khổ.
Có cần đề phòng ông ta đến mức đó không, chẳng lẽ sợ Ninh Hề Nhi ngồi cạnh ông ta sẽ xảy ra chuyện sao?
Kỷ Dạ Bạch đóng cửa xe lại, cho hai bố con một không gian riêng để nói chuyện.