Tống Chi Châu thu tay lại, cao ngạo nói: "Cậu phân tâm, tôi thắng cũng chẳng vẻ vang gì, trận này coi như chúng ta hòa."
Ninh Hề Nhi nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch bị đánh, tay chân lập tức luống cuống, chạy nhào tới: "Đại Bạch, anh có sao không?"
Đột nhiên có một cô nhóc mềm mại nhào vào ngực, Kỷ Dạ Bạch vỗ lưng cô, trấn an: "Không sao cả, em có bị làm sao không?"
Ninh Hề Nhi ngượng ngùng đáp: "Em không cẩn thận bị té ngã… ngã dập mông…"
"Đồ heo ngốc!" Tuy nói lời ghét bỏ, nhưng bàn tay lại xoa nhẹ rồi bóp bóp mông nhỏ của cô hai lần: "Đau lắm sao?"
Ninh Hề Nhi đỏ măt, ngượng ngùng nói: "Vẫn... vẫn ổn…"
Chíu chíu chíu…
Tất cả những ánh mắt xung quanh như những con dao sắc bén bắn thẳng về phía Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch ho nhẹ hai tiếng, bỏ tay ra khỏi vòng ba của Ninh Hề Nhi.