Nhìn về phía giọng nói vang lên, người nói là một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi quân đội phẳng phiu, gương mặt sáng sủa, vóc người cao lớn, rắn rỏi.
Tư thế ngồi của anh rất nghiêm chỉnh, ngay cả lúc ngồi mà lưng cũng thẳng như một cây bạch dương, mặt mũi có nét giống Tống Vị Ương đến ba bốn phần, tuổi chừng hai tư, hai nhăm.
Ninh Hề Nhi suy nghĩ một lúc thì cũng đoán được người này là anh họ của cô: Tống Chi Châu.
Một giọng nói khác ấm áp kèm theo tiếng cười tủm tỉm vang lên: "Cậu ấy là em rể tương lai của chúng ta. Anh, anh nên đối xử tốt với người ta một chút."
Ninh Hề Nhi nhìn sang, bắt gặp một người đàn ông mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên gương mặt là chiếc kính gọng vàng, trong tay đang cầm một quyển sách, mỉm cười nhìn cô.
Nếu như Tống Chi Châu là một người đàn ông lạnh lùng, vậy thì người đàn ông này chắc chắn là kiểu người ấm áp.