Gào, Ninh Hề Nhi vừa xấu hổ muốn chết, giận dữ nói: "Ai muốn chọc chứ, em cũng không muốn… hu hu…"
"Nói một đằng nghĩ một nẻo." Kỷ Dạ Bạch hôn lên môi cô, ngăn chặn toàn bộ những lời cô muốn nói…
…
Trong phòng ăn ở tầng dưới.
Sau khi đã thỏa mãn, cậu hai nào đó giống như mọc thêm một chiếc đuôi thật to, vẫy vẫy, ngồi chậm rãi ăn bữa sáng một cách tao nhã.
Miêu Miêu cắn một miếng bánh bao hấp, gương mặt phình lên, tò mò quan sát Ninh Hề Nhi: "Chị Hề Hề, chị ăn phải hạt tiêu à?"
"Hả? Không có mà." Bữa sáng nhà họ Kỷ từ trước đến giờ luôn luôn thanh đạm, bình thường sẽ không cho gia vị cay, chua.
Miêu Miêu đột nhiên hiểu ra được: "Miêu Miêu biết rồi. Có phải chị ăn vụng que cay không? Không thì vì sao môi chị lại bị đỏ và sưng tấy lên vậy, chị Hề Hề? Thâm Thâm nói rồi, que cay rất mất vệ sinh, chị ăn ít thôi. Ăn nhiều đồ cay cũng sẽ bị đau bụng đó."