Mắt Ninh Hề Nhi không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy cậu ta thật đáng ghét, quay sang chỗ khác, rồi lại vùi mặt vào trong đầu gối khóc tiếp.
Kiều Nam Thành không có kinh nghiệm đối phó với con gái đang khóc, há miệng định nói, nhưng rồi nhớ tới việc mình bị nói lắp, lại ngậm miệng lại.
Cậu ta lấy ống tay áo của mình lau nước mắt nước mũi cho cô, rồi dùng tay vuốt vuốt sau lưng cô, cố gắng nói cho rõ ràng, "Cậu, cậu khóc như vậy, sẽ, sẽ sặc đấy..."
Chắc do biết cậu ta không hề có ác ý với mình, tiếng khóc của Ninh Hề Nhi dần nhỏ lại.
Kiều Nam Thành nghe thấy giọng cô khàn đi vì khóc, hỏi, "Cậu ăn kem không?"
Cuối cùng thì đều là trẻ con, lại vừa gặp chuyện đau lòng, nghe thấy việc ăn, Ninh Hề Nhi tròn xoe hai mắt, sau đó rụt rè gật đầu.
"Để tớ mua cho cậu." Kiều Nam Thành bò từ gầm giường ra ngoài, rồi vừa sửng sốt vừa xấu hổ nói, "Tớ, tớ không có tiền."