Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch tối lại, nhìn Thời Man Vũ như một con hề.
"Cô biết sợ? Ninh Hề không biết chắc? Giản Nghi Tuyết không biết chắc? Bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người khác, chắc cô cũng hiểu đạo lý này nhỉ?"
"Tôi hiểu, tôi hiểu rồi..." Lớp trang điểm của Thời Man Vũ bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, mascara lem nhem đen sì, trên mặt có đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Kỷ Dạ Bạch chán ghét đẩy cô ta ra, không quay đầu lại mà tiến về phía trước.
"Dạ Bạch..." Vừa rồi hắn đi nhanh quá, lúc này Ngôn Dịch Thâm mới đuổi theo, chợt nghe "ào" một tiếng, bọt nước tung tóe khắp nơi, Thời Man Vũ la hét ầm ĩ, "Anh Thâm, cứu em với. Kỷ Dạ Bạch đẩy em xuống huhuhu..."
Ngôn Dịch Thâm co giật khóe miệng, cô ta nghĩ gã bị ngu chắc?
Kỷ Dạ Bạch đi ra rồi cô ta mới ngã xuống, trừ khi cô ta tự nhảy xuống.