"Hề Nhi.." Kỷ Dạ Bạch đi từng tầng, từng phòng tìm, không ngừng hô tên Ninh Hề Nhi.
Cuối cùng, đến cửa phòng dụng cụ thì hắn nghe được tiếng khóc yếu ớt vang lên ở bên trong, liền dừng chân lại.
"Hề Ngốc, em ở trong đấy à?" Kỷ Dạ Bạch giọng run run hỏi, lúc lâu sau mới nghe được âm thanh sợ hãi của Ninh Hề Nhi, "Đại Bạch, là anh sao?"
Âm thanh rất nhỏ, tựa như tiếng kêu của một con thú nhỏ đang bị thương, cũng như một chiếc búa tạ nện thẳng vào lòng Kỷ Dạ Bạch.
Cảm giác đau đớn ào đến, Kỷ Dạ Bạch chẳng quan tâm những thứ khác, giơ chân đạp bay cánh cửa.
Đợi vài giây để thích ứng ánh sáng trước mắt, Kỷ Dạ Bạch đưa mắt tìm Ninh Hề Nhi đang co ro ở trong góc phòng.
Đôi mắt trong veo của cô ngập nước, tựa như mùa thu, chỉ cần nhẹ nhàng chớp một cái là những giọt nước sẽ rơi xuống. Thân hình nhỏ bé cuộn tròn lại, ôm lấy chân, bả vai không ngừng run rẩy.