Thành Du Nhiên nói, "Lần sau dám động chân động tay nữa là tôi chặt cụt hết đấy!"
Cô còn giơ tay lên thị uy khiến Tiêu Hi Thần sợ tới mức ôm đầu run rẩy trên mặt đất, trông vô cùng đáng thương.
"Hừ!" Thành Du Nhiên cầm lấy chai sữa chuối, chạy ra khỏi phòng y tế, nhìn như đang chạy trốn khỏi cái gì đó vậy. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh cơ bụng của Tiêu Hi Thần, và cả bàn tay ấm áp của cậu lúc nắm tay cô.
"A a a! Đừng nghĩ nữa! Thành Du Nhiên." Thành Du Nhiên dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng hút từng ngụm sữa chuối.
Ngay lúc uống xong vừa định vứt chai đi thì cô ấy phát hiện trên ống hút có vết cắn.
Cô không hề cắn.
Một khả năng hiện lên trong đầu cô: Chai này là của Tiêu Hi Thần.
Cô cô cô đã hôn gián tiếp với Tiêu Hi Thần sao?
Tiêu Hi Thần, cậu chờ ở đó cho tôi! Tôi sẽ không để cậu yên đâu!
...
Sân vận động.
Kỷ Dạ Bạch đi tắm rửa, Ninh Hề Nhi buồn chán ngồi chờ hắn ở trên hàng ghế khán giả.