Kỷ Dạ Mặc mỉm cười, "Con bé là người nhà của anh, sao anh lại ghét con bé được chứ?"
"Vậy thì tốt rồi ạ." Hàn Nại Sâm dụi dụi mắt, "Em đi ngủ tiếp đây."
"Chúc ngủ ngon."
"Chúc anh ngủ ngon."
Bóng hình nho nhỏ của Hàn Nại Sâm biến mất khỏi thư phòng, Kỷ Dạ Mặc tựa lưng vào ghế, mở album điện thoại ra, kéo tới ảnh lúc mới sinh của Miêu Miêu, đôi mắt nhắm tịt.
Đứa bé nho nhỏ hồng hồng, nhăn nhúm kia giờ đã lớn tới vậy...
Nhớ tới chuyện hoang đường năm đó, ánh mắt Kỷ Dạ Mặc dần tối lại, rồi lại hiện lên chút tự trách.
Miêu Miêu... xin lỗi...
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Hàn Nại Sâm dắt Miêu Miêu tới nhà trẻ, Kỷ Dạ Bạch lái xe chở Ninh Hề Nhi tới Mộc Anh.
Lớp S.
Chào hỏi với bạn cùng lớp xong, Ninh Hề Nhi ngồi vào vị trí của mình, Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết xúm lại, "Hề Hề, cậu tới rồi à?"
"Hi."
"Hi."