Kỷ Dao câm như hến, không nói một lời nào, tránh né ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch.
"Tôi tin tưởng anh không kém gì so với anh Dạ Mặc." Kỷ Dạ Bạch cười trào phúng: "Nhưng anh dùng sự tin tưởng của tôi dành cho anh để làm gì? Hả?"
Kỷ Dao biết, nhất định những chuyện anh ta làm đã bị Kỷ Dạ Bạch biết.
Anh ta hiểu có giải thích nữa cũng vô dụng, bèn tỏ vẻ mặc cho Kỷ Dạ Bạch xử lý: "Cậu chủ, rồi sẽ có một ngày cậu hiểu được nỗi lòng của tôi. Cậu là đứa con của trời, là người ưu tú xuất sắc, là người có thể trở thành kẻ đứng đầu. Cô Ninh chỉ là vật cản đường cậu, trước khi cậu ở bên cô ấy, cậu không hề có nhược điểm. Nhưng mà bây giờ cậu lại có, còn là nhược điểm trí mạng. Ở bên cô ấy đối với cậu mà nói là trăm cái hại mà không có chút lợi ích nào..."