Trong phòng làm việc.
Ninh Hề Nhi ăn no căng bụng, mãn nguyện nằm lên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, đến lăn cũng lười.
Kỷ Dạ Bạch giống y một "oán phu", u oán hỏi: "Bao giờ em đi?"
"Em à... phải xem tâm trạng đã…" Ninh Hề Nhi cười híp mắt: "Đại Bạch, em mỏi vai."
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Lòng tự trọng và Hề ngốc đấu tranh vài giây, Kỷ Dạ Bạch yên lặng bỏ qua thứ trước, chủ động tiến đến bóp vai cho Ninh Hề Nhi.
"Chân cũng đau."
Kỷ Dạ Bạch nhìn lướt qua, cô bị ngã khá nặng, toàn bộ phần đầu gối đều sưng lên, còn trầy da.
Cô ấy sợ đau đến thế, vậy mà vừa rồi còn chạy xuống dưới mua thuốc cho hắn.
Kỷ Dạ Bạch đau lòng mãi, sát trùng vết thương cho cô rồi cẩn thận dán băng keo cá nhân lên.
Ninh Hề Nhi sờ sờ đầu hắn: "Ngoan ghê."
Gân xanh trên trán Kỷ Dạ Bạch giật giật: "Em... em coi anh đây là gì hả? Thú cưng? Chó à?"
"Anh không thích à? Vậy thì em đi... Tối nay vừa hay có vé máy bay đến thành phố Anh Đào đấy."