Ninh Hề Nhi hùng hồn nói: "Anh không yêu em mà còn muốn làm lỡ tuổi thanh xuân của em hả? Hứ! Trên đời này đâu chỉ có mình anh đẹp trai, em đi tìm người khác cũng được!"
"Ai nói anh không yêu em chứ?" Kỷ Dạ Bạch gắt gỏng, vừa nói xong lại chợt nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, hắn đằng hắng một tiếng: "Vừa rồi anh đây không có nói gì hết."
Ninh Hề Nhi phì cười: "Kỷ Dạ Bạch, anh có biết thế nào gọi là giấu đầu lòi đuôi không?"
"Em... em im miệng cho anh!"
"Ồ… Vậy anh biết thế nào gọi là bịt tai trộm chuông không?"
Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch cứng đờ mất vài giây, rồi hắn trở mình, buồn bực nói: "Em rất ồn ào."
Ninh Hề Nhi chọc chọc vào vai hắn: "Vậy em đi đây, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tạm biệt nhé. Nghĩ mà vui ghê, về sau có thể tha hồ theo đuổi các anh chàng đẹp trai rồi. Chậc chậc, em sẽ gửi ảnh chụp cho anh xem! Anh ở thành phố Giang cố gắng học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước nha…"