"Ninh Hề Nhi!" Đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm chợt lóe lên sự tàn nhẫn: "Hết Cung Tu đến Kiều Nam Thành, giờ còn thêm một tên Ngôn Dịch Thâm, cậu thiếu hơi trai đến vậy hả?"
"Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu! Kỷ Dạ Bạch, chẳng lẽ tôi đã nói đến vậy rồi mà cậu còn chưa hiểu rõ hay sao? Tôi không phải là người của cậu, nên cậu không có tư cách quản lý tôi!"
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Kỷ Dạ Bạch khẽ nheo lại, hắn nâng cằm Ninh Hề Nhi lên rồi chiếm lấy đôi môi hồng nhạt của cô!
Nụ hôn điên cuồng như gió bão, như thể muốn nuốt chửng cô vậy. Nụ hôn này hoang dại như dã thú, hoàn toàn không có một chút dịu dàng nào, nó khiến Ninh Hề Nhi không thể hít thở được.
"Cậu..." Ninh Hề Nhi mở miệng định mắng chửi hắn, nhưng lại bị Kỷ Dạ Bạch chớp cơ hội chiếm lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô, dường như hắn muốn hòa tan cô vào trong máu thịt của mình, để bọn họ vĩnh viễn không chia lìa.
Chết tiệt! Kỷ Dạ Bạch là đồ khốn khiếp!