Mãi đến hơn nửa đêm, Ninh Hề Nhi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, Kỷ Dạ Bạch dém góc chăn cho cô rồi mở cửa ra ngoài, ngồi trên bậc cầu thang châm điếu thuốc.
Hắn không hút mà để mặc cho đốm lửa rực cháy, ngọn lửa màu xanh lam bừng sáng trong đêm tối.
"Cậu chủ, tôi không hiểu, rõ ràng cậu nên chia tay với cô Ninh mới phải." Kỷ Dao đứng bên cạnh hắn, hạ giọng nói.
Kỷ Dạ Bạch nheo mắt nhìn anh ta: "Vì sao tôi phải chia tay với Ninh Hề? Kỷ Dao, từ khi nào lại đến phiên anh khoa tay múa chân dạy bảo tôi hả?"
"Tôi không dám." Kỷ Dao cau mày: "Chỉ là, cậu và cô Ninh là người cùng gia tộc cùng dòng họ..."
"Câm miệng!" Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng quát: "Kỷ Dao, anh nên biết tôi tin tưởng anh nhường nào. Trước mắt, người biết chuyện này trên đời chỉ có mình tôi và anh, tốt nhất là anh hãy vùi sâu bí mật này vào trong lòng! Đừng ép tôi phải động đến anh!"
Kỷ Dao cắn răng, tự nhủ thầm trong lòng, cậu chủ, tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho cậu!