Giáo viên toát mồ hôi đẩy gọng kính lên, bắt đầu giảng bài.
Vì để tổ đạo diễn quay được nhiều nội dung, thầy giáo cố ý gọi Ninh Hề Nhi lên giải bài tập.
Ninh Hề Nhi ngơ ngác, bài này cô không biết làm.
"Em Ninh lên đi nào!" Thầy giáo nhiệt tình gọi, khiến Ninh Hề Nhi nghe mà khóc không ra nước mắt, đành liều mình đi lên bảng.
Bài tập toán này phân làm ba câu nhỏ, Ninh Hề Nhi vắt hết óc giải được hai câu, còn câu cuối cùng cô thực sự bất lực, đành tỏ vẻ đáng thương cầu xin: "Thầy ơi, em thật sự không biết làm..."
Thầy giáo cười híp mắt nhìn xuống bên dưới: "Có em nào muốn giúp em Ninh không? Ồ, thầy thấy em Ôn cũng được đấy."
Ninh Hề Nhi: ... Thầy chiêu trò như vậy có được không đó!
Ôn Tư Niên mỉm cười vô hại, nhấc chân đi lên bục giảng. Anh ta không quan tâm đến ánh mắt như giết người của Kỷ Dạ Bạch mà bình tĩnh cầm lấy viên phấn trong tay Ninh Hề Nhi: "Câu này rất đơn giản, để anh dạy cho em."