Lục Cẩm Cẩm thấy hắn đến thì dứt khoát làm đến cùng, cô ta giãy giụa bò dậy, nở nụ cười vừa xinh đẹp vừa thê lương.
"Anh Dạ Bạch... người anh yêu không phải là cô chủ nhà họ Ninh đâu, cô ta chỉ là một đứa con hoang mà thôi! Cô ta không xứng với anh! Không xứng với gia thế hiển hách của nhà họ Kỷ! Anh tìm một bạn gái như vậy thì không chỉ làm mất mặt bản thân, mà quan trọng nhất chính là làm mất mặt người nhà họ Kỷ!"
Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: "Tiếp tục đi." Hắn lại muốn xem xem con nhỏ này còn định làm gì nữa.
"Nếu anh cứ cố chấp ở bên cô ta thì em sẽ làm to chuyện này lên, để cả thế giới đều biết Ninh Hề Nhi là đồ con hoang!"
Thành Du Nhiên đứng bên cạnh cạn lời, con nhỏ Lục Cẩm Cẩm này bị điên à? Hề Hề có thù gì với cô ta chứ, sao cô ta cứ phải so đo với Hề Hề như vậy?