Ninh Hề Nhi cùng Thành Du Nhiên khoác tay nhau rời đi.
Lục Cẩm Cẩm chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, "Tố Tố, chúng ta chẳng phải là bạn tốt của nhau à? Tại sao cậu lại nói không quen biết tớ!"
Tố Tố lùi lại mấy bước, chán ghét nhìn cô ta, "Lục Cẩm Cẩm, tao hết chịu nổi mày rồi! Mày cho mày là ai đấy, bình thường kiêu căng ngạo mạn, khinh thường tao, vừa nãy mày còn nói, muốn cố ý đụng vào cô Ninh, tao cực kỳ ghê tởm cái loại như mày! Tao với mày không còn là bạn bè gì nữa hết!"
Những người khác trong tiệm bỗng tỉnh ngộ, hóa ra vừa rồi bọn họ đều bị lừa.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lục Cẩm Cẩm, ánh mắt nào cũng sắc bén như dao.
Lục Cẩm Cẩm mấp máy môi, cuối cùng cũng được nếm được mùi vị đau khổ.
...
"Hề Hề, cậu đừng nghĩ nhiều. Một cái ly mà thôi, cậu Kỷ sẽ không để ý đâu." Thành Du Nhiên an ủi Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi miễn cưỡng cười, "Ừm..."
Hai người mỗi người gọi một chiếc xe đi về nhà.