Khựng lại mấy giấy, cuối cùng Tam gia cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, bật cười hai tiếng.
Ninh Hề Nhi ló đầu từ sau lưng Kỷ Dạ Bạch ra, nói với giọng căng thẳng, "Ông không được đánh anh ấy!"
Tam gia tặc lưỡi một tiếng, "Cô nhóc chỉ cần đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ không đánh cậu ta."
Kỷ Dạ Bạch cau mày, "Hề ngốc, trốn đi nghe chưa?"
Cô nhóc ngốc nghếch này! Hắn là đàn ông đấy, sao có thể để cô ra mặt vì mình được?
Ánh mắt Ninh Hề Nhi xoay chuyển, "Chuyện gì thế? Tôi phải suy nghĩ đã."
"Ăn uống đầy đủ, đừng để quá gầy."
Chỉ đơn giản tám chữ dịu dàng như lời dặn dò của người lớn với đứa trẻ trong nhà.
Ninh Hề Nhi ngẩn người một lúc mới mở miệng hỏi lại với giọng không tin vào mắt mình, "Chỉ như thế thôi sao?"
"Ừm." Tam gia dập điếu xì gà, nhìn Kỷ Dạ Bạch với ánh mắt sâu thẳm, "Nghe nói gần đầy cậu đang nghĩ cách để gặp mặt Kỷ Khanh phải không. Tôi cho cậu một cơ hội để gặp ông ta, thế nào?"