"Vâng ạ!" Miêu Miêu nhảy chân sáo chạy vào nhà.
Vừa bước vào nhà, cô nhóc chỉ còn nhớ tới kem trong tủ lạnh, chớp mắt đã quên bẵng chuyện Ninh Hề Nhi dặn dò.
Màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn.
Mái tóc của Ninh Hề Nhi đã tết thành bím, trông vô cùng trẻ trung đầy sức sống.
"Cậu muốn đi đâu?" Kiều Nam Thành căng thẳng mở miệng hỏi.
"Làm gì lo lắng thế, có phải tôi đi giết người phóng hỏa, gây chuyện thị phi gì đâu." Ninh Hề Nhi lơ đãng đáp, cô dừng bước vỗ vỗ vai của Kiều Nam Thành, "Kiều Kiều, chúng ta có phải bạn tốt không?"
Kiều Nam Thành nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt đầy cảnh giác, "Cậu… cậu muốn làm gì?"
"Nói đi, có phải không?"
"… Ừm." Kiều Nam Thành vụng về gật đầu.
Ninh Hề Nhi nở nụ cười gian xảo, "Thế cậu phải đưa tôi đi làm một chuyện, chuyện này tôi đã muốn làm từ lâu lắm rồi nhưng vẫn không dám làm."
Kiều Nam Thành im lặng.
Biết ngay là có bẫy mà.