Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng Ôn Tư Niên cũng chán nên dừng tay.
"Bạn gì đó à, tôi đưa cậu tới bệnh biện nhé?" Anh ta mỉm cười hòa nhã.
Nguyên Phi khóc nức nở, nước mắt đã tuôn rơi khắp mặt, "Thôi... thôi, tôi tự đi! Tôi tự đi là được rồi!"
Ban nãy thực sự cậu ta đã có cảm giác mình vừa mới dạo một vòng địa ngục rồi.
Người đàn ông này, thật đáng sợ!
Cậu ta vừa lăn vừa bò thoát khỏi lớp S, cứ như sợ chạy chậm một chút sẽ bị Ôn Tư Niên đuổi theo vậy.
Ôn Tư Niên ung dung rút tờ khăn ướt ra lau tay, còn thanh thản hỏi Ninh Hề Nhi: "Hả giận chưa?"
Ninh Hề Nhi toát mồ hôi lạnh, đôi môi anh đào hé ra, rõ ràng là bị dọa cho sợ rồi.
Đúng lúc này thì giáo viên lên lớp, mọi người đều về chỗ ngồi của mình.
"Các em, mở sách giáo khoa trang 127 ra… Chúng ta chuẩn bị nội dung bài mới một chút..." Giáo viên đẩy gọng kính, nghiêm túc nói về bài giảng.