Nói xong, anh ta vô tình hất tay Lục Cẩm Cẩm ra, móc chiếc khăn ướt trong túi quần, thong thả lau ngón tay.
"Xin lỗi, tôi là người có tính sạch sẽ, không thích thứ bẩn thỉu đụng vào mình." Anh ta ra vẻ trang nghiêm giải thích.
Lục Cẩm Cẩm ngớ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: "Anh Tư Niên, anh chê em bẩn thỉu ư?"
"Tôi tưởng rằng cô nghe hiểu tiếng người."
Ôn Tư Niên bạc bẽo, làm tổn thương Lục Cẩm Cẩm.
Mắt cô ta bắt đầu ươn ướt: "Anh Tư Niên, em vì tốt cho anh nên mới nói với anh những chuyện này, anh không cảm kích thì thôi còn đối xử với em như vậy..."
Ôn Tư Niên buồn cười nhìn cô ta nói: "Tôi có mắt, có đầu óc, để hiểu được một người, tôi biết dùng mắt để nhìn, dùng não để phán đoán, không cần tìm hiểu từ miệng của người khác."
Lục Cẩm Cẩm khóc nức nở: "Anh... anh chê em lo chuyện bao đồng ư?"