Không đợi Ninh Hề Nhi trả lời, cô ta lại "ồ" một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cô tới thăm đoàn làm phim à!"
Đô môi anh đào của Ninh Hề Nhi khẽ nhếch, chẳng thèm nghĩ gì mà gật đầu cho có lệ.
Cái loại phụ nữ não chưa phát triển hết như Lục Cẩm Cẩm này, nói nhiều không bằng nói ít, nói ít còn không bằng không nói.
Vừa nghe tới đây, bỗng Lục Cẩm Cẩm vô cùng tự tin, không khỏi đắc ý khoe khoang, "Tôi đóng một vai rất quan trọng trong bộ phim nay nhé! Còn diễn cùng với anh Tư Niên, tới khi chiếu phim thì mặt tôi sẽ xuất hiện trên màn ảnh lớn rồi..."
Ninh Hề Nhi lạnh lùng.
Lục Cẩm Cẩm thấy cô không để ý tới mình, hơi khó chịu.
Nhưng vừa nhìn khuôn mặt kia của Ôn Tư Niên, cô ta lập tức cười còn tươi hơn hoa, "Anh Tư Niên, em có một vấn đề về phương diện kĩ thuật diễn xuất, muốn anh chỉ bảo em một chút..."
Ôn Tư Niên nhướng mày, hăng hái nói: "Hửm? Em muốn hỏi gì vậy?"