Hai người đang buồn chán, bỗng có một giọng nói vang lên: "Cô chủ, đây là bánh kem của tổng giám đốc Ninh đặt cho cô."
Ninh Hề Nhi nhận ra đây là trợ lý của Ninh Cảnh Thâm, không khỏi nhíu mày.
Bố cô lại làm trò quỷ gì thế này?
Nhưng lúc nhìn thấy hộp bánh kem trên tay anh ta, đáy mắt Ninh Hề Nhi bỗng hiện vẻ ấm áp.
Đó là cửa hàng mà cô thích ăn nhất, lúc Tống Vị Ương còn sống thường mua cho cô.
Lúc bấy giờ, Ninh Cảnh Thâm rất thích trêu chọc cô, ông ta hỏi cô: "Yêu bánh kem hay yêu bố", cô phiền não rất lâu mới ngọt ngào nói "Yêu bố!"
Ninh Cảnh Thâm sẽ vui vẻ ôm cô xoay vòng vòng, Tống Vị Ương ở bên cạnh mỉm cười dịu dàng...
Ký ức thật đẹp, khiến cô không kìm nổi lòng mà hoài niệm...
"Cảm ơn..." Cô đón lấy chiếc hộp.
Cho dù là giả dối cũng được, cô cũng muốn dừng lại ở kỷ niệm hạnh phúc kia vài giây.