Mấy cô điều dưỡng theo dõi toàn bộ quá trình hai người đối đáp với nhau đều đang che miệng len lén cười, phun nước xịt phòng mùi chanh thơm mát rồi nhanh nhẹn rời khỏi đó.
Chiếc giường sạch sẽ sáng sủa hẳn lên, song hai bóng người một cao lớn mạnh mẽ một mảnh mai yêu kiều vẫn còn đang giằng co bên cửa sổ.
"Anh là đồ thối tha, khốn kiếp, không biết xấu hổ, cút ngay cho em!"
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh đáp, "Chờ vết thương của anh lành lại thì anh sẽ thỏa mãn em, ôm em cùng lăn lộn trên giường."
Ninh Hề Nhi bất đắc dĩ, đến bó tay với hắn. Cô biết Kỷ Dạ Bạch cố ý xuyên tạc ý của mình nhưng chịu chết không biết phải đáp trả thế nào.
"Anh đi ngủ đi, em phải về rồi." Ninh Hề Nhi quay ra thu dọn đồ đạc để né tránh tầm mắt như thiêu như đốt của Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch kéo bàn tay nho nhỏ của cô lại và nói với thái độ rất độc tài, "Em ở lại đây với anh đi!"
"Em phải về nhà làm bài tập tiếp, em yêu học tập, học tập khiến em vui vẻ."