Trời đất ơi! Sao không nói không rằng gì mà đã đẩy người ta ra thế này?
Ninh Hề Nhi cố gắng chống tay để ngồi lên, "Anh buông em ra..."
Đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào cô không chớp, một lát sau, Kỷ Dạ Bạch bỗng nheo mắt lại, "Em lừa anh."
Ôi vãi, chẳng lẽ bị anh ấy phát hiện ra rồi?
"Em... em lừa anh cái gì chứ?" Hề ngốc nào đó chột dạ mà tránh né ánh mắt của hắn.
Song cô còn chưa nói dứt lời thì đã bị một nụ hôn đầy ngang ngược chiếm lấy đôi môi mềm mại.
Ninh Hề Nhi: !!!
Má ơi, thiếu niên ngây thơ mấy hôm trước biến đi đâu mất rồi? Sao tự dưng lại thành con sói đói thế này!
Nhưng Ninh Hề Nhi không biết rằng có một vài bản năng có thể khắc sâu vào tâm trí con người ta hơn cả ký ức.
Răng môi chạm vào nhau, cảm giác từ cơ thể khiến Kỷ Dạ Bạch không khỏi thấy quen thuộc, hắn càng chắc chắn hơn rằng những lời Ninh Hề Nhi nói hai người họ qua lại với nhau nhưng ngay cả tay cũng chưa từng nắm là nói dối!