Tay Ninh Hề Nhi run bần bật nhận lấy lá thư, cô hỏi, "Cái này là gì vậy ạ?"
"Hôm thằng bé được đưa tới bệnh viện, lúc nó ở trên xe cấp cứu thì viết cái này..." Bà Kỷ ôm mặt khóc nức nở, cứ nghĩ đến cảnh cả người Kỷ Dạ Bạch đẫm máu hôm đó là bà không kiềm chế nổi.
"Lạc Lạc, Dạ Bạch sẽ không sao đâu em..." Ông Kỷ vừa đỡ vợ mình ngồi xuống băng ghế dài vừa dịu dàng an ủi bà, trong mắt ông cũng hằn lên những tia máu.
"Mở ra xem xem cậu ấy viết gì cho em đi." Ngôn Dịch Thâm dịu dàng nói.
Vì những ngón tay của Ninh Hề Nhi quá run rẩy nên vất vả lắm cô mới mở được phong thư ra, bên trong đó là một mẩu giấy nhớ tiện tay xé xuống lấm lem những vệt máu đã khô.
"Em đừng khóc, cũng đừng sợ, ăn uống nghỉ ngơi thật tốt vào, chăm chỉ đi học nữa.
Anh và em chỉ có tử biệt chứ không có sinh ly.
Ngoài cái chết ra, thì chẳng gì có thể chia lìa đôi ta.