"Hả? Sao tôi phải khóc?"
Ninh Hề Nhi chớp mắt nhìn Ngôn Dịch Thâm, đôi mắt trong sáng như viên ngọc pha lê của Ninh Hề Nhi khiến Ngôn Dịch Thâm nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.
Gã từng bày mưu tính kế với rất nhiều người, cũng tự cho rằng mình chưa bao giờ tính sót chuyện gì, nhưng khi đứng trước cô gái này, gã lại không thể suy nghĩ nổi chuyện gì, tại sao gã lại không nỡ nặng lời với cô gái này chứ?
"Chẳng phải khi đau lòng thì phải khóc sao?"
"Tôi sẽ không khóc, tôi tin Đại Bạch sẽ không sao!" Ninh Hề Nhi kiên định đáp.
Ngôn Dịch Thâm mỉm cười, "Bác sĩ cũng không dám nói như thế, cô lấy đâu ra tự tin thế?"
"Vì anh ấy là Kỷ Dạ Bạch."
Hắn là người đàn ông tốt nhất, tài giỏi nhất trên thế giới này, cũng là người hùng trong lòng cô, chắc chắn hắn sẽ không sao!
Giọng nói yếu đuối của cô gái khiến Ngôn Dịch Thâm nghe mà lòng như tan chảy.
"Vì cô, chắc chắn cậu ta sẽ bình an vô sự."