Ninh Hề Nhi chẳng muốn phí lời với bà ta, "Tránh ra, tôi phải ra ngoài!"
"Ông Ninh ơi! Ông ra mà xem con gái rượu nhà ông kìa!" Lục Thanh Hà chua ngoa hét lên, Ninh Cảnh Thâm đang đọc sách trong phòng cũng chạy ra xem có chuyện gì, vừa nhìn thấy Ninh Hề Nhi, lông mày ông ta cau tít lại, "Chuyện gì xảy ra vậy?:
"Người nhà họ Kỷ vừa đưa con bé về đây, à không, nói "đưa" là để lịch sự thôi, phải nói là vứt con bé về đây mới đúng!"
Lục Thanh Hà tắc lưỡi làm bộ than thở, "Ôi vừa rồi đúng thật chẳng khác gì người ta vứt một đống rác. Đứa con gái rượu của ông còn luôn miệng đòi ra ngoài, ông nói xem con bé có thể đi đâu? Chắc là mặt dày đòi về nhà họ Kỷ để làm mất mặt ông đấy?"
Bà ta nói như thật khiến Ninh Cảnh Thâm tin răm rắp.
"Con bị người nhà họ Kỷ đưa về thật à?"
"Vâng, nhưng đó là vì…" Ninh Hề Nhi vội vàng giải thích, nhưng Ninh Cảnh Thâm vô tình ngắt lời cô, "Đừng giải thích gì nữa! Con về đóng cửa suy nghĩ tự kiểm điểm cho bố!"