Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt, ác ma này, sao tự dưng còn trẻ con hơn cả một đứa bé thế này?
"Anh cứ thế... em không nói chuyện được với anh đâu." Cô nhắm chặt mắt, "Có thể... buông tay em ra, được không..."
"Không, chết cũng không buông!"
Kỷ Dạ Bạch vô cùng nghiêm túc.
Ninh Hề Nhi: .~~/(ㄒoㄒ)/~~
"Thế em hỏi anh vài câu." Ninh Hề Nhi ho khan một tiếng, giả vờ quên đi cảm giác về vật "cứng rắn" trong lòng bàn tay kia.
"Hỏi."
"Anh có thấy Đổng Anh Lạc xinh không?"
"Em xinh nhất thế giới này."
"Anh thấy dáng cô ta đẹp không?"
"Em đẹp nhất thế giới này."
Ninh Hề Nhi thẹn quá hóa giận trừng hắn một cái, "Anh đừng có nói mấy câu buồn nôn đó nữa, em hỏi nghiêm túc đấy!"
"Anh cũng đang nghiêm túc trả lời em mà." Kỷ Dạ Bạch mở to hai mắt, cặp lông mi còn dài hơn cả con gái, tạo thành một bóng râm xinh đẹp, "Ở trong mắt anh, em chính là một lọ xuân dược di động, thế đã đủ chưa?"