Ngày hôm sau.
Sáng sớm tinh mơ, Kỷ Dạ Bạch tự chuẩn bị ổn thỏa cho bản thân, rồi kéo Ninh Hề Nhi từ trong chăn ra.
"Tỉnh dậy đi, hôm nay phải đi học rồi."
"Ưm..." Ninh Hề Nhi mơ màng đi rửa mặt, ăn bữa sáng phong phú do bà Kỷ chuẩn bị, bà kín đáo đưa cho Ninh Hề Nhi hai hộp bento: "Hề Hề, cái này là bento mẹ đặc biệt làm riêng cho con, nhất định phải ăn nhé!"
"Cảm ơn mẹ." Ninh Hề Nhi mơ mơ màng màng trả lời, cô còn lười biếng ngáp một cái.
Mẹ Kỷ giật mình bàng hoàng mất mấy giây, rồi kích động ôm choàng lấy Ninh Hề Nhi: "Cục cưng Hề Hề, cuối cùng con đã chịu nhận mẹ là mẹ con! Hu hu hu..."
"Ớ..." Ninh Hề Nhi tỉnh hồn lại, cô gãi gãi đầu nói: "Cái này..."
Là cô gọi sai mất rồi.
Nhưng lời đến bên miệng lại không thể nào nói ra.
Cô không muốn bà Kỷ đau lòng.
Đành cười qua loa một tiếng, cô khẽ khàng nói: "Mẹ, con sắp muộn học rồi."
Lúc này bà Kỷ mới buông cô ra, lau khóe mắt ươn ướt: "Mau đi đi."