Giọng nói trầm trầm khản đặc như mất tiếng, hệt như khung cảnh xa xăm trong mơ.
Ninh Hề Nhi còn tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, cô lại nghe được giọng nói kia vang lên lần nữa: "Em là heo à? Ngồi ở đây dầm mưa?"
Con nhỏ ngu ngốc này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!
Không phải cô đang vui vẻ đi chơi ở nước ngoài sao, vì gì mà... Vì gì mà khiến chính bản thân chật vật như thế?
Ninh Hề Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, trước cửa có một ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng ấm áp, xua tan màn đêm tăm tối, làm hiện rõ vẻ tuấn tú của Kỷ Dạ Bạch.
Là mơ đúng không?
…Nhất định là thế rồi.
Bằng không thì, làm sao Kỷ Dạ Bạch có thể xuất hiện ở nơi này?
Hắn khoác áo khoác dài màu đen, bóng dáng vững chãi, dong dỏng cao đứng đó, đôi mắt đen hơn màn đen sâu thẳm, cứ vậy mà nhìn chằm chằm không chớp mắt.
" Đại Bạch..." Giọng nói yếu mềm nức nở, ẩn sâu trong đó là bao nhiêu uất ức vô tận.