Ninh Hề Nhi bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt thật xa lạ.
Ông đã không còn là một Ninh Cảnh Thâm ôn hòa nho nhã, không phải người từng ôm cô, rồi nắm tay Tống Vị Ương, cười cười gọi cô là "Cục cưng" trong tuổi thơ của cô nữa.
Hoặc giả như ông của hiện tại này, mới đúng là con người thật của ông?
Nghĩ tới đây mà Ninh Hề Nhi rét run, ớn lạnh cả người.
Nếu như, chuyện Ninh Cảnh Thâm kết hôn với Tống Vị Ương, chỉ là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ rất lâu về trước thì sao…?
"Hề Nhi, con cũng đâu còn nhỏ nữa, con phải học cách thấu hiểu cảm thông với bố con đi. Ông ấy đã nuôi con từ lúc còn nhỏ xíu cho tới khi con lớn thế này cơ mà, đời sống vật chất mà con hưởng thụ, tất cả đều là ông ấy cung cấp cho con đấy thôi. Bây giờ, con chẳng qua chỉ cần hy sinh một chút để đỡ đần cho công việc của bố con, chuyện đơn giản như vậy mà con cũng không làm được à?" Lục Thanh Hà ra vẻ đạo mạo khiển trách cô.