Tiếc rằng Ninh Hề Nhi đang cúi đầu nên không nhìn thấy sự né tránh trong mắt bà Kỷ.
Đến khi cô ngẩng đầu lên thì bà Kỷ đã khôi phục lại nụ cười dịu dàng gần gũi quen thuộc của mình, "Hề Hề, Dạ Mặc bị bệnh rồi, bên công ty nhiều việc bận rộn quá nên đành kéo Dạ Bạch qua đó xử lý, vừa lúc có thể coi đây như một cơ hội để nó rèn luyện thêm."
"Là vậy ạ..."
Ninh Hề Nhi hiểu rằng một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Kỷ thì yêu cầu với người thừa kế là vô cùng cao. Bề ngoài thì người thừa kế ấy là con cưng của trời, được hưởng thụ cuộc sống giàu sang mà người bình thường không thể với tới. Nhưng trên thực tế thì gánh nặng trên vai họ còn nặng nề hơn người ta tưởng tượng rất nhiều.
"Ôi thôi nào, cháu đừng buồn." Bà Kỷ nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, "Ừm... gần đây Dạ Bạch nuôi cháu tốt ghê ấy, nhéo đã tay quá."
"Dì, dì đừng trêu cháu mà..." Ninh Hề Nhi ngượng nhịu nói.