Mọi người: "..."
Thấy không ai nói gì, Thời Man Vũ giậm chân nghĩ rằng mình xấu hổ đáng yêu lắm, "Sao mấy người có thể ăn bánh cơ chứ! Anh Thâm, hứa với em, đừng ăn bánh có được không?"
Dù là người am hiểu ngụy trang như Ngôn Dịch Thâm, cũng có chút không cười nổi.
#Rất tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười#
"Bánh á? Bánh là cái quỷ gì?" Thành Du Nhiên bĩu môi, "Chẳng phải chỉ là kem thôi à, nó còn có cái tên gọi khác, tên là que kem, sao cậu không gọi là que luôn đi?"
Thành Du Nhiên vặn lại một câu, mọi người nghe thấy đều phì cười.
Ngôn Dịch Thâm trực tiếp ném cây kem qua cho Kỷ Dạ Bạch, kéo Thời Man Vũ mỉm cười nói, "Man Vũ, em lại đây, anh có mấy câu muốn nói với em."
Thời Man Vũ cúi đầu, vén sợi tóc rủ xuống lên, "Đáng ghét, anh Thâm, có gì không thể nói ở đây luôn ư."
Trong lòng Ngôn Dịch Thâm thầm nói: Tôi là sợ cô ở đây sẽ khiến người khác buồn nôn khi ăn "Bánh"!