Mặt trời lặn về tây, ráng chiều bao phủ cả thành phố.
Chiếc Cayenne màu đen đỗ ở ven đường. Ninh Hề Nhi xuống xe định trở về nhà mình thì lại bị Kỷ Dạ Bạch kéo cổ áo lại. Hắn bất chấp những tiếng kêu ngạc nhiên của Ninh Hề Nhi, xách cô đến trước cửa nhà họ Kỷ như xách một con gà con.
"Kỷ Dạ Bạch, em muốn về nhà!"
"Nơi đây chính là nhà của em!" Hắn nói bằng giọng ngang ngược không cho phép bất kỳ ai chen lời, không cho Ninh Hề Nhi cơ hội lựa chọn.
"Nhưng mà... em..."
Kỷ Dạ Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy cô nhóc này vào nhà họ Kỷ.
Trong phòng khách, bà Kỷ đã đợi từ lâu, thấy Ninh Hề Nhi vào thì cười tươi rói.
"Hề Nhi, Dạ Bạch, hai đứa về rồi!" Mau mau mau, qua đây xem xem thích lễ phục đính hôn như thế nào?" Bà giơ tập giấy nhỏ trong tay, Ninh Hề Nhi nhận ra đó là bộ sưu tập váy cưới thiết kế cao cấp của một nhãn hiệu nào đó, giá cả thì... có thể nói là con số trên trời.
Cô cắn môi: "Lễ đính hôn?"