"...Là tôi." Ninh Hề Nhi thở ra một hơi nặng nề.
Trong tim cô như có vết sẹo bị tàn nhẫn rạch ra, đau quá...
Đó là khoảng thời gian cô và Kỷ Dạ Bạch chưa từng nhắc tới, khoảng thời gian cô theo đuổi Cung Tu. Nhớ lại, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho Kỷ Dạ Bạch.
Khi đó cô không hiểu gì cả, nhưng Kỷ Dạ Bạch đã thích cô rồi.
Cô không hiểu được tấm lòng chân thành được che giấu dưới lớp mặt nạ ngạo mạn của hắn, hết lần này tới lần khác làm tổn thương hắn.
Đổng Anh Lạc tiếc nuối nói: "Nghĩ thì biết, cậu ấy nào có thật sự ghét cô bé kia chứ, ngoài miệng thì nhắc toàn khuyết điểm của cô, nhưng lại không cho phép nói xấu cô một chữ. Ninh Hề Nhi, chắc hẳn cậu ấy rất thích cô, rất để ý đến cô."
Ninh Hề Nhi im lặng không nói gì.
Đổng Anh Lạc biết đã đâm trúng nỗi đau của cô, bèn tiếp tục: "Tôi sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ một mình đứng trên sân thượng suy sụp hút thuốc lá của cậu ấy ngày hôm đó..."