Trước tầm mắt của cả đám người trong phòng, Lục Thanh Hà chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời này của bà ta đều mất hết rồi!
"Nhà họ Kỷ các người đều thích nhúng tay vào chuyện nhà người khác thế sao?" Lục Thanh Hà mạnh miệng nói: "Còn cậu nữa, Kỷ Dạ Bạch, cậu có hiểu lễ phép là gì không? Tốt xấu gì tôi cũng là bề trên của cậu, lúc nói chuyện với tôi mong cậu hãy chú ý một chút!"
"Chuyện nhà?" Kỷ Dạ Bạch gằn từng chữ: "Trong từ điển của tôi không có từ chuyện nhà này, chỉ có chuyện của Ninh Hề Nhi và chuyện không liên quan đến Ninh Hề Nhi!"
"Bà đánh em ấy, em ấy là con gái bà nên chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng tôi là người đàn ông của em ấy, tôi sẽ không mở to mắt mà nhìn em ấy chịu tủi nhục!"
"Lễ phép hay không phải tùy từng người, đối với bà thì không cần!"
Lục Thanh Hà trợn trắng mắt, suýt nữa thì tức đến mức ngất xỉu.
Kỷ Dạ Bạch chỉ tay về phía đám giúp việc và bảo vệ của nhà họ Ninh: "Vừa rồi là các người ra tay?"