Ninh Hề Nhi tức giận, bất bình nói: "Tôi với cậu ấy trong sạch, bà bớt vu oan giá họa đi!"
Cô thật sự tức điên, sao Lục Thanh Hà có thể nói như vậy chứ?
"Trong sạch à, vậy vì sao nó lại muốn ôm cô? Vì sao muốn giúp cô đẩy tôi?"
Bà ta hùng hổ chất vấn khiến Ninh Hề Nhi gần như muốn sụp đổ: "Tôi đã nói rồi, trạng thái tinh thần của cậu ấy không ổn lắm, trí lực của cậu ấy chỉ tương đương với một đứa trẻ mấy tuổi, vừa rồi bà dọa cậu ấy sợ nên cậu ấy mới ôm tôi! Còn về việc đẩy bà, chẳng lẽ không phải là do bà ra tay trước à?"
Lục Thanh Hà nhất thời nghẹn lời, đương nhiên bà ta đâu thể thừa nhận mình sai được.
"Nó đáng đánh, hừ."
"Tôi cũng đáng đánh sao?" Ninh Hề Nhi chỉ vào vết thương trên cổ mình, uy hiếp Lục Thanh Hà: "Bà nói xem người nhà họ Kỷ nhìn thấy vết thương của tôi thì liệu có tính sổ với bà không?"
Cô thật sự bị ép đến mức nóng nảy rồi, nên mới lôi người nhà họ Kỷ ra nói.