"Anh ra ngoài đi!"
"Không muốn." Cậu Hai nào đó dựa vào tường, đôi mắt hẹp dài lướt lên người Ninh Hề Nhi: "Nhanh thay đi, mặc quần áo ướt lâu sẽ bị cảm đó."
Đồ ác ma chết tiệt! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi đỏ bừng, cô giậm chân: "Vậy anh nhắm mắt lại..."
Lúc nói những lời này, mặt cô như bị đang bị bỏng vậy.
Kỷ Dạ Bạch "ừm" một tiếng.
Ninh Hề Nhi quay lưng lại, do dự cởi nút áo ra...
Kỷ Dạ Bạch liếc một cái, ánh mắt trở nên sâu thẳm khác thường.
Làn da trắng nõn mềm mại, vòng eo thon nhỏ, mái tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên lưng...
"Khụ."
Cậu Hai nào đó ho khẽ một tiếng rồi không dám nhìn xuống tiếp nữa, thành thật quay mặt đi, nhắm mắt lại.
Hắn cũng chỉ dê xồm ngoài miệng thế thôi, nếu tiếp nữa thì cuối cùng cũng chỉ được nhìn mà không được ăn, tự giày vò bản thân mình.
"Hề Hề! Cậu thay đồ xong chưa? Cậu quên cầm cặp sách, tớ cầm đến giúp cậu rồi này." Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thành Du Nhiên.